Thực ra đó chỉ là tên gọi do những tay mơ như tôi tự đặt cho những loài ốc có hình thù kỳ lạ và mùi vị không lẫn vào đâu như ốc mặt trăng, ốc hổ, ốc nón… sống ở khu vực quanh đảo Cồn Cỏ. Dẫu biết không chỉ ở Cồn Cỏ mới có các loài này, nhưng nếu bạn ra huyện đảo của tỉnh Quảng Trị, tự đi bắt và chế biến thì những món ốc này tạo cảm giác thi vị hơn nhiều.
Những loài ốc nói trên thường cư ngụ trong những khe đá, sát mép bờ biển. Có lẽ chính vì thế mà “bộ giáp” của nó cũng sần sùi, cứng như đá cuội. Muốn bắt được chúng, người ta phải lội bì bõm và chúi mặt hụp xuống nước nhiều lần.
Cũng giống như các món ốc trong đất liền, ốc Cồn Cỏ có thể chế biến theo hai cách là xào hoặc luộc, dĩ nhiên dù có làm theo cách nào thì gia vị không thể thiếu là sả, gừng và ớt. Riêng tôi thì khoái món ốc luộc hơn vì như thế còn được “khuyến mãi” thêm vị ngọt lành của nước ốc.
Theo “các tay sành ốc”, để thưởng thức món ốc luộc sả ớt, các công đoạn khá đơn giản, không cứ gì phải là một đầu bếp khéo tay mới làm được. Chỉ cần nấu một nồi nước, cho lần lượt ốc, sả, ớt tươi, gừng giã nhuyễn, một ít riềng vào rồi đậy kín nắp. Đến lúc nước sôi sùng sục thì cho vào thêm một ít lá chanh và một ít ớt màu để món ăn thêm sinh động. Cũng cần phải nói thêm rằng, khoảng thời gian chờ đợi để ốc chín rất “khổ sở” với người thưởng thức bởi mùi thơm cứ xộc thẳng vào mũi đầy kích thích, bắt bí nhiều kẻ phải nuốt nước bọt ừng ực!
Nhưng công đoạn cuối cùng là ăn thì cũng không đơn giản chút nào. Nhất là đối với ốc mặt trăng, bạn phải thật khéo léo gõ vào thân ốc cho phần mặt trăng có chức năng như cái nắp đậy rơi ra, để lộ con ốc béo ngậy ở phía trong. Một chút nước mắm gừng thật cay sẽ là hoàn hảo trước khi cho vào miệng. Cái sần sật khi nhai làm lỗ tai bạn khoan khoái, mùi thơm làm cho mũi bạn căng phồng và vị của ốc cũng làm cho cái lưỡi của bạn thích thú.
Nếu được thưởng thức những món ốc này ngay bên bờ biển, vừa thổi phù phù vừa gõ vừa ăn và tận hưởng cả hương vị biển mát lành qua từng làn gió, được nghe tiếng sóng biển “đệm đàn”, thì hẳn là một kỷ niệm khó quên…
Nguyễn Phúc
Báo Thanh Niên